01. Người đến với bạn vì tiền, hết tiền sẽ rời đi.
Người đến với bạn vì danh, hết danh liền biến mất.
Người đến với bạn vì sắc, sắc tàn phai liền chạy theo kẻ khác.
Vậy đấy, chúng ta cứ nghĩ có tiền tài, có danh vọng, có sắc đẹp là có tất cả. Nhưng những thứ đó bạc bẽo vô thường, nay còn mai mất. Cuộc đời vì vậy, mà cười hả hê thì ít, nước mắt lặn sâu chảy thành biển khổ trầm luân thì nhiều.
Khi nhận ra lòng người, bạn cũng đừng vội buồn khổ. Coi như cơ duyên giúp ta lĩnh ngộ. Thấu hiểu thêm về nhân sinh và về chính mình.
Khi bạn có đức hạnh, người đức hạnh sẽ gặp.
Khi bạn có lòng từ bi, người từ bi sẽ nhận ra bạn.
Khi bạn có chân thành, người chân thành sẽ nhận được và ở lại.
Những người bạn lành như vậy, mới giúp ta thêm tiến bộ. Cuộc sống với những người an lành như vậy, mới có thể bớt đi rất nhiều, những trầm luân của một kiếp làm người
02. Sẽ rất ít người quan tâm đến việc bạn đã trả giá nhiều hay ít, cố gắng như thế nào, chống đỡ có mệt hay không, rơi có đau không, bọn họ chỉ nhìn vào vị trí cuối cùng mà bạn đứng, sau đó hâm mộ hoặc khinh thường…
03. Con người ta luôn nhìn thấy và hâm mộ hạnh phúc của người khác. Nhưng đến một lúc nào đó bất chợt quay đầu, lại phát hiện thì ra mình cũng đang được người khác ngưỡng mộ. Thật ra, mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình. Chỉ có điều, hạnh phúc của bản thân thường nằm trong mắt người khác.
04. Bạn có thể rất lương thiện nhưng tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác với xã hội này, bởi vì có một số người căn bản không phải là con người. Tâm hại người thì không nên có, nhưng tâm phòng người thì nhất định phải có.
05. Một khi bạn không còn so sánh mình với người khác, cũng có nghĩa bạn đã có bước tiến dài của sự trưởng thành và hạnh phúc.
An yên trong cuộc sống của chính bản thân bạn.
06. Người muốn đưa bạn về nhà, Đông Tây Nam Bắc đều là thuận đường. Người nguyện ý ăn cùng bạn, đắng cay chua ngọt đều là ăn ngon. Nếu thực sự muốn thì người ta sẽ tìm cách, còn nếu không muốn thì người ta sẽ tìm lý do…
07. Chỉ cần bớt quan tâm đến việc người khác nghĩ gì, làm gì. Và bớt ảo tưởng vị trí của mình trong tim họ, thì cuộc sống sẽ tự khắc nhẹ nhàng hơn thôi…
08. Đừng bao giờ coi sự quan tâm của người khác là điều đương nhiên, cho dù người ấy có yêu bạn bao nhiêu, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày cảm thấy mệt mỏi. Lòng người thường sẽ không mất đi vì chuyện lớn nào đó, mà là từ những thất vọng nhỏ tích tụ từng ngày cho đến khi trở thành vết thương chí mạng.
09. Tới một giai đoạn nhất định của cuộc đời, chúng ta sẽ không còn bận lòng với chuyện thắng thua, chọn cách im lặng và mỉm cười để đối phó với mọi áp lực ngoài kia. Đó không phải là hèn yếu hay nhu nhược, chỉ là mong muốn: năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an…cho mình, cho người…
10.
Đừng ghét bỏ ai đó làm gì. Bạn ghét người ta nhưng chắc gì người ta đã biết điều đấy, thế nên chỉ có mình bạn phải khó chịu mà thôi.
Nếu đã không thích, không thương được ai đó, chỉ cần không tiếp xúc, không bận tâm về họ. Cứ gánh mãi một người mấy chục ký lô trong suy nghĩ thì bạn sẽ tự làm mình kiệt sức đấy !
Đừng bao giờ trông chờ vào ai đó để có được hạnh phúc. Hãy luôn là chính mình, là một tâm hồn tự do, phóng khoáng và làm tất cả những gì mình thích trong chánh niệm, rồi cuộc đời sẽ mỉm cười với bạn.
Hạnh phúc do chính mình mang lại mới là hạnh phúc thực sự.
Khi một cuộc tranh cãi nổ ra, chúng ta không nhất thiết phải là người thắng cuộc. Bạn sẽ không biết được mình sẽ m.ấ.t những gì sau đó. Đôi khi, đám chấp nhận thua để cõi lòng bình an, thì bạn chính là người chiến thắng vậy.
Nếu người khác tôn trọng ta, ta hãy cũng tôn trọng họ. Nếu người khác không tôn trọng ta, ta hãy vẫn cứ tôn trọng họ. Đừng để hành động của người khác ảnh hưởng đến nhân cách tốt đẹp của bản thân. Bởi lẽ, ta chính là ta chứ không phải là một ai khác.
Khi nhìn người khác qua kính hiển vi, ta sẽ thấy họ có thật nhiều điều xấu xa, khuyết điểm.
Khi nhìn người khác qua kính viễn vọng, ta sẽ thấy họ thật nhỏ bé, tầm thường.
Khi nhìn người khác qua tấm gương chân lý, ta sẽ thấy ta và mọi người chẳng khác gì nhau.
Trước gương soi, không sợ mình xấu thế nào, chỉ sợ bản thân không muốn chấp nhận mình xấu. Còn thái độ trước chân lý, không phải do cái “xấu” và “đẹp” của mỗi người mà quyết định hay sao?
Có rất nhiều chuyện, trước khi kịp quý trọng thì đã thành chuyện xưa.
Có rất nhiều người, trước khi kịp để tâm thì đã thành người cũ.
Cuộc sống không bán vé khứ hồi, chí có m.ấ.t đi vĩnh viễn không có lại được!
Chúng ta đều già quá nhanh nhưng sự thông minh lại đến quá muộn. Thế nên:
Hãy sống cho trọn vẹn kiếp người
Vui buồn, thành bại cũng qua thôi !
Xuân xôn xao lá chờ Thu rụng
Sống để thương cùng, sống thảnh thơi!
Nguồn: Tĩnh tâm
Cre: Tony Dzung
0 Nhận xét