Ngày xưa, mấy thằng bạn tôi toàn bảo nhau rằng:
“lấy vợ phải lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu”, “muốn hạnh phúc thì phải lấy con nào yêu mình nhiều hơn mình yêu nó”. Hồi đấy, tôi thấy chúng nó nói cũng có lý, làm gì cũng đừng để thiệt; sống đúng chất đàn ông, cứ được nhiều hơn mất thì chắc vui trọn đời. Rồi chúng nó cũng lần lượt đi lấy vợ lấy chồng, lần lượt theo đuổi cái kim chỉ nam “yêu ít thôi để đỡ thiệt thòi”, và cũng lần lượt chứng minh cho tôi thấy rằng: cái lý thuyết năm xưa là sai bét. Hoá ra, lấy người mình không yêu, khổ bỏ mẹ!
Tôi có thằng bạn, cả thanh xuân của nó chỉ dành cho việc yêu và bị đá. Khổ lắm, nói không phải mê tín chứ thằng này như kiểu có căn bị đá, căn vật vã vì gái ý. Yêu lên yêu xuống rồi vẫn trở về zero. Thế rồi, đến tuổi lấy vợ, nó quyết định cưới 1 em si mê nó từ thời chưa dậy thì 😎, em này thì yêu nó chết đi sống lại, nó bảo gì nghe đấy, bắt ăn cơm là ăn cơm, bắt nhịn đói là nhịn đói, nó nói 1 tao đố dám nói 2. Hồi chúng nó cưới nhau, tôi nghĩ chắc mẩm là quả này ngon rồi, lấy được một người đội nó lên đầu như bà cố nội như thế, còn gì bằng, còn gì để băn khoăn 😌. Các ông công nhận không?
Khồng, đếch phải!
Lấy nhau được hơn 1 năm, thằng bạn tôi bị khủng hoảng tâm lí thực sự. Nó gặp tôi và bảo “tao hối hận quá, chưa đẻ đã có một con rồi”. Hoá ra, thằng bạn tôi phát ngán chỉ vì con vợ nó...yêu nó quá. Bà ta yêu đến mức quỵ luỵ, đến mức yếu đuối, mỗi lần cãi nhau là khóc, mỗi lần thằng bạn đòi bỏ nhau là doạ tự tử, nó nói gì cũng nghe. Trong nhà, thằng bạn tôi quyền lực vô cùng, nó có quyền quyết định mọi thứ. Không phải vợ nó quá kém cỏi, nghèo túng gì..., có điều là cô nàng không có khả năng “bật” lại chồng vì yêu quá mà thôi...
Nó than thở với tôi rằng con vợ nó nhu nhược quá, yếu đuối quá. Tôi chỉ bảo nó rằng “vấn đề không phải là con vợ nó không đủ tốt, mà là bởi mày không yêu con vợ mày. Khi đã không có tình yêu, vợ mày làm gì mày chẳng ngứa mắt. Khi đã không có tình yêu, chúng ta trở nên độc đoán, khắt khe và thiếu vị tha. Khi không có tình yêu, chúng ta chỉ sống với nhau vì trách nhiệm, mà trách nhiệm lại là thứ chẳng hấp dẫn tí nào”.
Nhu cầu quan trọng nhất của đàn ông là được tôn trọng, nhu cầu quan trọng nhất của đàn bà là được bảo vệ. Khi bạn quyết định bước chân vào một cuộc tình, nơi mà bạn đã định sẵn trước rằng bản thân sẽ không đầu tư quá nhiều tình cảm, là trong tiềm thức của bạn đã ngầm hiểu rằng: tôi không đủ tôn trọng anh; còn anh thì cũng không đủ tin cậy và vững chãi để tôi hạnh phúc dựa vào. Khi bạn đặt lên bàn cân giữa thiệt - hơn, được- mất và coi tình yêu, hôn nhân như một cuộc chơi mà bạn phải nắm chắc phần thắng, thì bạn đã vô tình rẻ rúng nó và bước đầu phá nát mối quan hệ đó rồi!
Người ta cứ bảo, trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì người đó khổ. Còn tôi thì thấy, người không dám yêu, không dám tin, không dám hết lòng vì luôn sợ thiệt thì còn khổ hơn. Tình yêu, bản thân nó sinh ra để làm cho người ta hạnh phúc. Nhưng nếu bạn luôn sợ mình yêu ai đó nhiều quá, thì thứ hạnh phúc đó có còn nữa hay không?
Yêu thì thế nào tuỳ bạn, nhưng lấy thì nhất định phải lấy người yêu mình và cũng là người mình yêu, nếu chưa đủ yêu nhau thì hãy ráng làm cho tình cảm 2 bên bằng nhau (hoặc xấp xỉ bằng nhau) rồi hãy lấy. Đừng bán rẻ cảm xúc của bản thân vì chút sợ hãi thiệt hơn, mình ích kỉ với người thì người sẽ ích kỉ với mình thôi!
Bước vào cuộc chiến, người sợ thua, chắc chắn sẽ là người thua thảm hại! Giống như trong phim Mỹ ý, mấy thằng sợ chết kiểu gì cuối phim cũng chết :))))
- Đàn Bà, cũng vậy chớ nên quá lý trí đôi khi con tim nó cũng mách bảo sự chân thành...
(sưu tầm)
0 Nhận xét