Gửi những người đã đi ngang qua đời ta



1. Cảm ơn người của những năm đó đã bên tôi. Cảm ơn thanh xuân, dù chẳng thể níu lại, nhưng đã không cô đơn.

2. Ngày hôm đó vốn đã hiểu rõ: chúng ta của sau này, cái gì cũng sẽ có, chỉ là không còn "chúng ta".

3. Đi theo người vì một nụ cười, người lại theo ai vì một ánh mắt.
Thế nào đi nữa, đã biết là vạn sự tùy duyên.

4. Hồi còn nhỏ, bắt được chuồn chuồn, muốn nắm thật chặt, chỉ sợ nó sẽ bay mất. Chuồn chuồn đập cánh loạn xạ, cắn lấy ngón tay. Có ai đó nói: “hãy buộc dây vào đuôi chuồn chuồn đi”, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, cuối cùng vẫn là thả lỏng tay, trả thứ vốn không phải của mình về với tự do.

5. Tình yêu say đắm của tuổi trẻ, nhiều lúc như lửa trại. Khi ấy chúng ta vui vui vẻ vẻ, nhưng lại không hiểu được cách trân trọng. Luôn nghĩ có thể đồng hành hết cuộc đời, mà không nghĩ đến rằng, tình yêu càng bùng lên cháy lớn, lại càng nhanh chóng lụi tàn.

6. Có một số người xuất hiện trong đời, đạp ta xuống là để dạy ta cách đứng lên mà trưởng thành. Cũng có những người chẳng để lại cái gì ngoài một bãi rác. Cần phải phân biệt được hai loại người này.

7. Có duyên đi vạn dặm cũng sẽ gặp lại. Vô duyên đứng trước mặt cũng như không. Trước khi gặp lại, đừng tự cho là có duyên hay vô duyên.

8. Đôi khi, tình yêu có thể trải qua mưa to sóng lớn, lại không chịu nổi biển lặng gió êm. Không công bằng cũng không có lý, nhưng khó mà trách ai được.

9. Cuộc đời mỗi người như một chiếc xe lửa, có khách lên lại có khách xuống, có khách quen, có khách chỉ đi một lần, có khách đi xa, có khách đi gần. Dù sao, cũng hãy trân trọng khoảnh khắc khi người còn ở bên ta, cảm ơn họ đã đi cùng ta một chặng đường đời.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét