DÀNH CHO NHỮNG AI HAI MẤY...
Hai bảy tuổi, thấy mình trải qua vài ba mối tình, cứ ngỡ là trưởng thành, ai dè chỉ toàn là vết thương bên cạnh. Nhưng như vậy thì đã sao? Nhận ra người, nhận ra mình, nhận ra tình yêu không lung linh ấy không có nghĩa là không đáng giá.
Hai mấy tuổi, thấy tiền không bao giờ là đủ. Nghiện chứng tỏ, nghiện so đo, nghiện cảm giác đánh đổi năng lượng vì nghĩ đó là cái giá phải trả để đạt được thành công. Nhưng không, sự hạnh phúc đích thực không bao giờ xuất phát từ một tinh thần yếu kém và cơ thể rệu rã.
Hai mấy tuổi, chẳng còn tin vào những lời hứa hẹn ba hoa, thấy cuộc đời mà suốt ngày để "ngày mai tính" thì tuổi trẻ trôi đi lúc nào chẳng biết. Chẳng còn tính toán vài năm nữa phải làm gì, vì cuộc đời có nhiều kịch bản và xoay chuyển. Cứ làm những điều mình thật sự thích, thuận theo tự nhiên là ắt sẽ hạnh phúc.
Hai mấy tuổi, ban đầu ngây ngô thấy được nhiều hơn mất, nhưng rồi nhận ra càng được nhiều thì mất nhiều, mất nhiều lại càng được nhiều. Lựa chọn nào rồi cũng phải có đánh đổi. Quan trọng là có đáng hay không? Để rồi thấy ai đi ngang qua đời cũng đều mang lại một giá trị nào đó, dù là yêu hay là hận, dù là giận hay là thương.
Hai mấy tuổi, nhận ra đừng bao giờ để đánh mất mình giữa dòng đời muôn lối. Xã hội vẫn cứ như thế, dòng đời vẫn cứ xô đẩy nhau như thế. Một bàn tay không thể chống lại nổi bầu trời, nhưng đôi mắt luôn có thể thay đổi góc nhìn. Lựa chọn tốt đẹp nhất cho cá nhân bao giờ cũng không cần bất cứ ai cho phép, mà là chính mình quyết định. Can đảm để sống, rồi sẽ thấy đời không bất bình với những trái tim kiên định.
________________
#bài_học_cuộc_sống
Nguồn: Gari
0 Nhận xét