Người ta thường nuối tiếc về những điều mình không làm chứ không phải điều mình đã làm.



Chúng ta mỗi ngày đều tự hỏi rằng tại sao mình lại bận rộn như vậy, cho đến khi đứng trước gương, nhìn vào cơ thể dãi dầu sương gió của chính mình giật mình nhận ra rằng mình đã già đi tự bao giờ chẳng hay.

Không thể không thừa nhận rằng, giữa sự bận rộn mỗi ngày, thời gian cũng đã hờ hững trôi đi, chúng ta cũng theo đó già đi từng ngày. Có bao giờ bạn nghĩ, giờ đây mình chẳng thích ngôi lê dăm ba cốc bia với bạn bè sau giờ tan làm, điều mình muốn đó là nhanh chóng trở về ngôi nhà có vợ con đang chờ.

Giờ đây chẳng muốn đi đến những nơi náo nhiệt, ồn ào, điều mình cần đó chỉ là một góc phố vắng, ly café, ngắm nhìn cuộc sống với những con người bình dị và tự nhiên sao yêu thành phố này đến vậy.

Từ một con người hồn nhiên, đơn thuần ngày nào giờ đây cũng đã trưởng thành, mạnh mẽ, chẳng thể đếm được bản thân đã trải qua bao khó khăn, thử thách và cũng chẳng thể nhớ nổi những người đã gặp trong đời. 

Khi bạn đến một mốc nhất định của cuộc đời, những gì đã trả qua sẽ giúp bạn dần hiểu ra rằng, đời ngời - chẳng khi nào luôn luôn thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ có những thử thách khiến bạn trở tay không kịp, đời người – không thể nào vạn sự như ý, chắc chắn sẽ có những phiền nào chẳng dễ giải quyết. 

Trên thế giới này, ai cũng có những con đường phải đi, có những cánh cửa phải mở, chẳng ai có thể thực sự sống một cách nhàn hạ, thảnh thơi. Càng trưởng thành, trách nhiệm phải gánh vác lại càng nhiều.

Khi còn trẻ, chúng ta có thể làm mọi việc theo ý thích, có thể xem nhẹ bất cứ khó khăn nào. Thế nhưng hiện tại chúng ta sẽ không dại dột làm những việc khiến gia đình lo lắng, trở thành gánh nặng của người khác, tất cả mọi ưu phiền đều phải ghìm chặt trong lòng, nước mắt có rơi cũng phải yên lặng mà lau khô. 

Chúng ta bắt đầu trở nên trầm lặng, chẳng thích đâu đâu cũng tám chuyện bao đồng bởi lẽ chúng ta nhận ra rằng chẳng ai có thể thực sự hiểu mình. 

Chúng ta sẽ bắt đầu trở nên kiên cường, mọi khổ cực đều tự mình chịu bởi đó là việc của chính mình. 

Chúng ta cũng bắt đầu trở nên vững vàng, chẳng còn bồng bột nông nổi nữa bởi có quá ít người có thể thực sự khoan dung đối với mình.

Một đôi chân sẽ chẳng có thể đi hết cả thế giới, việc mà chúng ta có thể làm đó là đi tiếp con đường của mình. Chỉ khi sống thật tốt cho bản thân thì bạn mới có cơ hội để vươn tới hạnh phúc ở phía trước, đối xử tốt với bản thân thì bạn mới thực sự có thể quan tâm tới người khác được. 

Nhận ra bản thân mình đã già rồi, chẳng còn hoang mang, chẳng còn đau khổ, cảm nhận từng phút giây của cuộc sống với một trái tim chân thành. 

Đời người thật ngắn, có lúc tưởng chừng như chớp mắt thoáng qua. Nhân lúc ánh sáng hãy còn chưa tắt, hãy yêu bản thân, đừng đặt quá nhiều áp lực cho chính mình, đừng ức hiếp chính mình.

Việc khó đến đâu, đã qua là qua, hãy mỉm cười cho qua, đừng để những đau khổ của cuộc sống chôn vùi đi hạnh phúc của bản thân. 

Người ta thường nuối tiếc về những điều mình không làm chứ không phải điều mình đã làm.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét