KHÔNG PHẢI THỨ GÌ MẤT CŨNG GỌI LÀ MẤT MÁT


KHÔNG PHẢI THỨ GÌ MẤT CŨNG GỌI LÀ MẤT MÁT

Nếu bạn mất đi một người bạn vì người ta không hiểu quá khứ, không chấp nhận cách sống và tư tưởng của bạn, vậy cũng tốt, còn hơn là tiếp tục vì nể nhau. Dăm ba lần gặp mặt xã giao tâm sự để rồi quay lưng với nhau khi “có dịp”, như thế chỉ là kéo dài thời gian, chắc gì đã còn tình cảm.

Thế đấy, cho dù không thể là bạn thì cả hai đã từng là những ký ức tuyệt vời của nhau. Có những thứ có hạn sử dụng, bản thân bạn cũng không thể ép cái hạn đấy dài hơn nữa.

Nếu bạn rời bỏ một người yêu tồi vì anh ta có người khác thì bạn sẽ mất đi tình yêu suốt bao nhiêu năm, nhưng như vậy còn hơn là cố gắng níu kéo và ích kỷ để người đó bên cạnh mình, dẫu niềm tin đã mục nát từ lâu. Thế đấy, cho dù không thể tiếp tục là người yêu thì cả hai đã từng hiểu được cảm giác được yêu là thế nào.

Nếu bạn mất đi công việc sau một lần can đảm viết đơn, mất đi mức lương bấy nhiêu người ao ước để tự mình khởi nghiệp thì điều đó vẫn hơn là suốt ngày “mặt nặng mày nhẹ”, nói lời “thảo mai” đầy ngao ngán chỉ để giữ chức vụ “hữu danh vô thực”.

Nếu bạn mất đi sự ngây thơ vì bước vào đời sớm, mất đi sự xinh tươi, trẻ trung của một người con gái, mất đi lửa nhiệt huyết từng “đầu tư” không đúng chỗ thì bù lại bạn sẽ có được sự điềm tĩnh để nhận ra những thất bại tiềm tàng, âu cũng là cái giá của sự trưởng thành.

Tuổi hai mấy, mất biết bao nhiêu thứ nhưng nhìn lại, hóa ra cũng chẳng thể gọi là mất mát quá nhiều. Chẳng ai kết tội những gì trái tim bạn đã từng si mê đâu, người ta chỉ kết tội những toan tính hẹp hòi, lừa dối của một cái đầu đầy lý trí. Giống như nhân vật Grey trong Fifty Shades of Grey (50 sắc thái) tuyên bố: “Anh vẫn là anh thôi. Đừng cố
thay đổi anh. Đó là cách anh sống. Anh thoải mái với điều đó.”

Bạn tin không? Vấp ngã không hẳn chỉ đem đến cho bạn nỗi đau, dẫu là gặp chưa đúng người, yêu chưa đủ sâu, chọn việc nhưng việc không chọn mình, hay kể cả sự ngây ngô đáng trân trọng. Chắc gì ta đã biết trân quý những gì mình đang có nếu không có những sự hy sinh? Chắc gì ta đã biết mình cần gì nếu không trải nghiệm? Chắc gì ta đã biết dừng lại nếu không vướng phải những hoàn cảnh sai trái? Chắc gì ta biết mình cần một khởi đầu mới nếu không chạm đáy của sự thất bại và sự ảo tưởng về bản thân với
những gì ta đã đạt được trong quá khứ?

Càng lớn lên, chúng ta càng bị cuốn vào vòng xoay được – mất như thế. Chúng ta đã từng tin hết lòng, rồi lại căm thù hết mình, sau tất cả lại vững vàng bước đi vì chẳng còn cách nào khác... tốt hơn.

Không chịu bỏ cuộc trên con đường chẳng thể bước tiếp, vấp ngã đến mức mang đầy thương tích mà vẫn hô to khẩu hiệu “phải cố lên”, chẳng phải chúng ta đều ngốc nghếch và hết mình như nhau sao?

- Trích từ Trưởng thành lấy đi điều gì? | Gari

Share: Trạm Đọc - Read Station

Đăng nhận xét

0 Nhận xét