Ngày còn trẻ, cứ ngỡ một cuộc tình là cả cuộc đời, cứ thế cuồng nhiệt yêu, cuồng nhiệt dâng hiến, nghĩ rằng nếu chẳng có tình yêu đó thì cũng không thể nào sống được. Sau này mới nhận ra, thất nghiệp mới chết, thất tình không sao !
Ngày còn trẻ, bao nhiêu đam mê, rồi cứ thế, cố chấp theo đuổi. Thất bại nối tiếp thất bại, vẫn không chịu bỏ cuộc. Sau này mới nhận ra, đam mê thôi chưa đủ, có năng lực và phải phù hợp mới được !
Ngày còn trẻ, nghĩ rằng tuổi trẻ chẳng đôi lần thắm lại. Thế là cứ mặc nhiên mà sai. Sai hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng có ngày cái sai ấy đi quá xa, chẳng thể nào cứu vãn nổi, bao nhiêu điều mà ta trân trọng cuối cùng cũng rơi vào niềm tiếc nuối. Sau này mới nhận ra, tuổi trẻ à, hư thôi đừng hỏng .
Ngày còn trẻ, quyết tâm theo “chủ nghĩa xê dịch”, phải đi thật nhiều nơi, mở mang tầm mắt và trí tuệ. Sau này mới nhận ra, chúng ta có thể đi nhiều nơi, rốt cuộc cũng chỉ có một chốn để về, đó là nhà .
Ngày còn trẻ, mới biết 1 mà cứ nghĩ mình đã biết 10, huênh hoang ngạo mạn với người, với đời. Mãi sau này mới nhận ra, hoá ra ta cũng chỉ là “ếch ngồi đáy giếng”, chỉ là hạt cát vụn nhỏ trước cả vũ trụ bao la .
Nhưng...
Tuổi trẻ mà, cứ cuồng si đi. Nhưng “hư” thôi, đừng “hỏng”.
Tuổi trẻ mà, cứ sầu bi đi. Thế mới thực là ta đã nếm trải cuộc đời.
Tuổi trẻ ấy mà, người ta dễ khùng điên, người ta cũng dễ bình yên.
---------------------------
Nguồn: Hà Nội
0 Nhận xét