Trên con đường của cuộc đời mỗi con người, nếu học biết được giản đơn, có thể khiến chúng ta vui vẻ mà cất bước. Vì trong đời người đặc sắc này, chúng ta chính là cần buông bỏ gánh nặng, cho ánh sáng và niềm vui vào trong hành trang, chọn lấy những điều đẹp đẽ, tích cóp hy vọng làm phong phú hành trình của mình.
Có ba cảnh giới trong đời người, trước tiên là nhìn xa, nhìn xa mới có thể thâu hết cảnh vật trong tầm mắt; tiếp đó là nhìn thấu, nhìn thấu mới có thể nhìn rõ mồn một bản chất của sự vật; sau cùng là xem nhẹ, chỉ khi xem nhẹ lòng ta mới có thể vui vẻ nhẹ nhàng.
Cuộc sống này giống như một ống kính vạn hoa, chua ngọt đắng cay đều thâu gom cả vào trong đó. Đời người, nói đến cùng rốt cuộc vẫn là sống sao được vui vẻ.
Người đa dục mệt mỏi, người vô dục thanh nhàn. Lòng xem nhẹ rồi, hạnh phúc mới sẽ nhiều hơn. Chỉ có nhìn xa mới có thể nhìn thấu được, và khi ta đã nhìn thấu được rồi, ta mới có thể xem nhẹ.
Rất nhiều lúc, đồng cảm không phải là bởi nói toạc ra, không phải là bởi xúc cảm mãnh liệt, càng không phải là bởi làm ra điệu bộ, mà là đến từ bình thản ai cũng không thể nói rõ được.
Con người sống ở đời vốn không hề dễ dàng gì! Mỗi một người, đều là đến trong tiếng khóc của bản thân, rời đi trong thống khổ. Mỗi một người, đến trong tiếng cười của người thân, và trong tiếng khóc của người thân mà rời đi.
Đời người buồn nhiều hơn vui, mọi người hà tất phải làm khó bản thân trong suốt chặng đường của sinh mệnh?
Con đường, là ở dưới chân của mỗi người. Nếu lấy tâm thái tích cực, khỏe mạnh, bền bỉ, vui vẻ bước trên con đường nhân sinh, thì mỗi một con đường đều sẽ liên thông đến vui vẻ và hạnh phúc.
Còn nếu lấy tâm thái tiêu cực, chán nản, hèn nhát, bi quan cất bước trên đường đời, thì mỗi con đường đều liên thông đến thống khổ và u sầu. Nếu “thế giới thần tiên” thật sự có đi chăng nữa, nhưng nếu chỉ dựa vào ảo tưởng cũng khó lòng bước vào được.
Người xưa nói: “Người có cảnh giới thì tự mình sẽ hình thành nhân cách cao thượng”, cảnh giới cao nhất của đời người, kỳ thực chính là thuần chân tự nhiên, giản giản đơn đơn.
Thật vậy, hạnh phúc là một loại cảm nhận, chỉ là, không phải mọi cảm nhận đều hạnh phúc. Đời người, rốt cuộc vẫn là một lần sống trên thế gian. Người xem nặng thì lòng đau khổ nặng nề, người xem nhẹ thì lòng tự tại ung dung; người chấp trước quá dễ bị mê mờ, người nhìn thấu tỏ thì sáng suốt.
Chỉ với một ấm chè nhạt, một tập sách hay, một khúc nhạc du dương nhẹ nhàng, để tâm lặng lẽ nhìn ngắm hoa nở hoa tàn, ngẩng đầu nhìn gió mây chuyển sắc, cũng vẫn có thể xem là một loại tự tại thanh thản bình yên.
Đời người cũng giống như ngọn nến được thắp sáng, nó có huy hoàng của ngọn lửa toát ra, cũng có bi ai của sự lụi tàn.
Đời người cũng giống như một đóa hoa tươi rực rỡ, nó có vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ tán thưởng, cũng có dần dần rụng đi không thể đổi khác được.
Đời người giống như một cơn bão, có khí thế rợp trời dậy đất, cũng có khung cảnh bình yên sau khi mưa tạnh mây tan.
Đời người giống như một đầm nước, bạn dụng tâm yêu mến, cố gắng nâng niu trân trọng, thì nó chính là một đầm nước trong; còn nếu bạn ra sức khuấy đảo, không đối tốt với nó, thì nó sẽ là một đầm nước đục ngầu.
Thế nên, đời người chỉ cần cho đi sự cố gắng, thuận theo tự nhiên, chính là sẽ không lưu lại quá nhiều những điều khiến ta phải ân hận tiếc nuối.
Cuộc sống không cần phải bố trí quá vẹn toàn, đời người không cần phải trù tính quá kỹ lưỡng. Không kể làm gì, cũng nên chừa lại chút không gian cho bản thân. Lòng người đơn giản, vậy nên ít phiền não.
Cuộc sống giản đơn, bởi vậy nhiều hạnh phúc. Hết thảy của hết thảy, đạt được không mừng rỡ hân hoan, mất đi không ủ dột sầu não, giữa được và mất ta hãy cứ điềm tĩnh ung dung.
“Người có lúc buồn, vui, tan, hợp. Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết. Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn” (Tô Đông Pha).
Đời người há không phải như vậy hay sao? Mỗi người đều có một mặt tốt đẹp nhất, cũng có phiền não và những điều không như ý đi kèm.
Nếu thời gian một đi không trở lại, thế thì, chúng ta trong cõi hồng trần cuồn cuộn này, quan trọng nhất chính là biết trân quý, nắm chắc ngày hôm nay.
Trên hành trình cuộc đời, mọi khó khăn đều chính là món quà ông trời dành tặng bạn, nó khiến bạn trở nên kiên cường mạnh mẽ; mọi trắc trở đều sẽ khiến bạn “ngã một lần, khôn hơn một chút”, khiến bạn trưởng thành hơn.
Không trải qua mưa gió, sao có thể thấy được cầu vồng. Không nếm qua trăm vị của đời người, sao có thể hiểu được ý nghĩa thật sự của nhân sinh đây?
Sống ở đời, lòng đơn giản, thì giảm thiểu phiền não, tăng thêm niềm vui; lòng giản đơn, chính là sẽ giảm bớt u sầu, tăng thêm hạnh phúc.
Học được giản đơn, mọi thứ đều trở nên giản đơn; học biết giản đơn, thì bạn chính là không đơn giản nữa!
0 Nhận xét